XtGem Forum catalog
tin nhắn
wap doc truyen - wap doc truyen hay - wap doc truyen hot - wap truyen cho mobi - doc truyen tren mobi.

>> » » Oan hồn vương vấn
… đi rồi.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Yến đã đi? Đi đâu? Hồi nào?

- Mới tối qua! – Sơn kể tiếp.

* Tức là chỉ sau ba hôm làm lễ ra trường. Tôi ra tiệm lấy xấp hình chụp hôm làm lễ. Cuối cùng rồi cái nợ cầm thư cũng trả xong. Nhìn lại mình di hia đội mũ, khăn áo khệnh khạng mà bỗng dưng buồn thấm thía. Một ngày quan trọng đáng nhớ trong đời dĩ nhiên phải có sự tham dự của tất cả người thân. Mỗi người đến cùng tôi chụp vài “pô” làm kỷ niệm. Cả trường cũng vui vẻ tới bắt tay chia mừng. Dĩ nhiên Yến cũng có mặt hôm đó, nhưng đâu ai biết. Mỗi hình tôi chụp đều có Yến bên cạnh. Vậy mà giờ đây, Yến đâu? Tôi thở dài sườn sượt. Đâu ai chụp hình một bóng ma!

Coi thật lẹ được một nửa, tôi chán nản ném cọc hình trên bàn và định gọi Yến. Tôi vội chú ý thấy một chấm đỏ ửng hiện trên tấm hình nằm trên cùng. Cầm lên thì nó biến mất và chỉ xuất hiện trở lại khi tôi để đúng vị trí phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn: Yến ! Tôi mừng rỡ suýt nữa thét to lên. Đay là tấm hình chụp tôi lúc sắp hàng chuẩn bị lên khán đài. Cái áo thun màu đỏ của Yến nỏi bật giữa hàng áo đen rộng thùng thình như chia lửa giữa đàn quạ. Tôi vội vàng kiểm soát lại mấy tấm kia, để dưới mọi góc độ, nhưng không thấy gì khác lạ, chỉ một tấm duy nhất này mà thôi.

Tôi gọi rối rít:

- Yến ơi, em ra đây mau!

Không nhắc đến lần thứ hai, Yến đã xuất hiện ở cửa trong sự ngỡ ngàng của tôi. Từ ngày quen nhau, tôi chưa bao giờ thấy nàng rực rỡ như lúc này. nàng đứng đó mỉm cười, hơi nghiêng mình làm duyên:

- Anh thấy em thế nào?

- Em đẹp tuyệt vời. Em định “diện” đi đâu?

- Bí mật!

Yến ra dấu trong điệu bộ khôi hài. Nhớ lại tấn hình, tôi đưa ra nói:

- Em nhìn cái này xem có gì lạ không?

Tôi dưa tấm hình vào sát ánh đèn và điều chỉnh cho đến khi hình Yến hiện lên trên mặt giấy.

- Thấy gì chưa?

Tôi hỏi và chờ một lát không thấy trả lời bèn quay lại. Yến lộ vẻ hoảng sợ đến tột độ. Chỉ mấy giây trước nàng mới cười nói như đóa hoa hàm tiếu, bây giờ khuôn mặt nàng bỗng trở nên tái xanh, tay chân rung rẩy, lắp bắp:

- Tại sao? tại sao lại như vậy được?

Thái độ của Yến làm tôi hoảng lây:

- Yến em sao rồi…?

Tôi ngưng ngang câu nói vì một cảm giác kì lạ chạy từ đôi tay. Bấy lâu nay, tôi đã quen với sự vô thể của Yến. Nàng chỉ như một chiếc bóng trong gương thấy đó mà không thể đụng đến. Nhưng bây giờ, trong lúc hoảng hốt nằm tay nàng để trấn an, tôi thấy rõ mình đang chạm vào một… vật thể. Phải, một làn da mịn màng nằm trong tay tôi. Không tin ở xúc giác mình, tôi di chuyển theo cánh tay Yến, qua bờ vai khẽ run, qua gò má ươn ướt. Hoàn toàn là sự thật. Ôi, có phải chúa Giê-Su đã chứng thực tình yêu của tôi nên cho Yến được mang thân xác mà nàng đã lìa bỏ nằm xuống…

Tôi xúc động, ngỡ ngàng hỏi:

- Yến ơi, em đã thành lại người rồi! Chúa cho em sống lại rồi phải không?

Nàng ngả vào tôi, bật khóc thút thít:

- Anh Sơn, ôm em đi, mau lên kẻo không kịp nữa.

Tôi đón lấy trọn vẹn tấn thân nồng ấm của Yến, ôm chặt cơ thể nàng vào lòng. người yêu tôi đây, thực sự trong vòng tay. Một cảm giác kỳ diệu lần đầu tiên được ôm trọn người yêu vào lòng làm tôi ngây ngất.

- Anh ơi! em sắp phải xa anh rồi… Hu..hu…!

Tiếng khóc của Yến đưa tôi về thực tế, tôi bàng hoàng hỏi:

- Tại sao?

- Nếu em bị máy ảnh chụp được hình như vậy, nghĩa là em không còn linh ứng nữa. Em sắp phải đi hóa kiếp rồi.

- Anh không hiểu. Ai bắt em đi?

Dĩ nhiên anh không hiểu. Đâu có linh hồn nào ở lại trần gian vĩnh viễn. Sẽ có thời hạn về một thế giới khác. Em biết có ngày hôm nay, nhưng không ngờ nó lại đến quá sớm. Em cứ tưởng…

Đang nói bỗng Yến nhìn ra phía cửa sổ, mặt lộ vẻ sợ hãi cực điểm. Cùng lúc đó, con chim Jennie nãy giwof vẫn im lặng, bỗng nhảy nhót thật dữ dội trong lồng. Nó hót lên nhũng tiếng kêu thảm thiết tôi chưa hề nghe bao giờ…

Yến ôm chặt lấy tôi thét lên hãi hùng.

- Không, không! Con không đi, con chưa muốn đi! Giữ em lại anh Sơn ơi, hu..hu…!

Yến đã thấy gì? có ai nữa đang trong phòng tôi? Những người từ thế giới bên kia tới đây bắt Yến của tôi đi chăng?

Tôi chỉ biết ôm Yến với tất cả sức mạnh của mình. Chúa Giê-Su ơi! Mẹ Maria, Quan thế Âm Bồ Tát! Các ngài đã tạo ra vũ trụ và đem tình thương đến cho nhân loại. Xin hãy thương xót chúng con. Các ngài đã cho Yến và con gặp nhau khi quá muộn màng nhưng cũng đủ cho chúng co những tháng ngày hạnh phúc. Đừng chia lìa chúng con tội nghiệp. Xin hãy để Yến ở lại, dù nàng vĩnh viêc chỉ là một cái bóng mong manh!…

Tôi đã cầu xin tất cả những gì tôi có thể cầu xin. Đã chống cự với tất cả bản năng của mình. Nhưng vô ích. Vòng tay Yến lỏng dần, và tay tôi cũng từ từ đi vào khoảng không như ôm phải mớ tơ trời…

Không gian như lắng đọng. Dư hương của Yến vẫn còn đâu đây. Tôi nghe như có tiếng khóc tuyệt vọng của Yến từ cõi xa xăm nào đó văng vảng vọng lại, Yến đã thực sự ra đi…

* Sơn gục đầu vào gối khóc nức nở.

Tôi đứng yên không dám thở mạnh. Nếu người kể không phải là Sơn, và hắn đang tấm tức như đứa trẻ bị tước mất món đò chơi quý giá ngay trước mắt tôi, có lẽ tôi chỉ cho đó là câu chuyện Liêu Trai Chí Dị tân thời. ngày nay thiên hạ đi vào thế kỉ 21, vậy mà tại cái xứ sở tân tiến này bỗng xảy ra câu chuyện huyễn hoặc không thua chi mấy chuyện cổ tích Tàu từ chục thế kỷ trước.

Chiều hôm sau, Sơn lại rủ tôi cùng đi. Hắn đã hỏi dò và biết được nơi Yến an nghỉ. Nghĩa trang nằm cách xa thành phố khoảng nửa giờ lái xe. Sơn mua thật nhiều hoa và cả giấy vàng mã mang theo. Loay hoay tìm kiếm một hồi, hai đứa chúng tôi dừng lại trước một ngôi mộ. Sơn quỵ xuống mặt đát khi thấy trên tấm bia dề: Trần thị Phương Yến._Sinh năm 19…_tại Việt Nam. Mất 19… Trên dòng chữ là bức ảnh bán thân của một cô gái xinh đẹp, tóc xõa ngang vai.

Nước mắt Sơn đầm đìa. Hắn móc túi lấy ra một tấm hình nói:

- Mày coi… mày coi…

Sơn không nói thành lời được nữa. Tay hắn run rẩy cầm tấm hình đưa ra. Đây chắc là tấm hình có Yến trong đó. Tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh, nhưng óc tò mò mãnh liệt không đè nén nổi, tiến lên định xem cho rõ. Tôi chưa kịp đụng tới tấm hình, chợt một tiếng kêu thánh thót vang lên. Một vật thể nhỏ màu vàng xẹt ngang tay Sơn, bay lên, mang theo tấm hình.

- Jennie! Yến! Yến!

hắn vùng dậy chạy theo con chim nhỏ…

Sự việc xảy ra quá đột ngột không kịp phản ứng. Khi định thần lại thì Sơn đã chạy được một quãng khá xa. Trước mặt Sơn là đốm nhỏ của con chim Hoàng Yến. Lập tưc tôi cũng vội vã chạy theo. Như có một sức mạnh vô hình đẩy đằng sau, Sơn chạy thật mau. Khoảng cách của tôi và hắn xa dần mặc cho tôi gọi cách mấy, hắn cũng không ngoái cổ nhìn lại. Chạy thêm một đoạn nữa, Sơn khuất hẳn sau những ngôi một trùng điệp. Tôi đành phải đứng lại, thở hồng hộc, và cố gọi “Sơn… ơi.. ơi.. ơi…!”

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng tôi hòa trong gió chiều dặt dìu vọng lại. Nghĩa trang âm u. Hàng ngàn cây Thánh Giá của hàng mộ nhảy múa như một vũ điệu ma quái…
Oan hồn vương vấn
Gửi Link xem cho bạn bè:
hack kpah | Hack kpah Facebook
Chào bạn ! trangwaphay.mobie.in là wapsite cung cấp truyện hay thủ thuật game,game hay,ứng dụng hay.... miễn phí hàng đầu việt nam. Hãy truy cập thường xuyên để cập nhật mới nhất nhé..!
Tag:
>>Cùng Chuyên Mục:

http://trangwaptruyen.blogspot.com/