c nhiên của mẹ.
Bà Hồng lên tiếng hỏi ngay:
- Bữa nay chắc trời sắp có bão hay sao mà cô nương nhà này dọn dẹp kỹ vậy hả?
Biết mẹ trêu chọc mình, Dung nũng nịu:
- Mẹ này… bộ con gái mẹ làm biếng lắm hay sao?
- Không làm biếng, nhưng không được siêng cho lắm. À, hay là bữa nay đón khách?
Hạnh Dung tranh thủ ngay sự ủng hộ của mẹ:
- Đúng là con có khách. Có mấy người bạn…
Bà Hồng cười vừa xoa đầu con gái:
- Có vậy nên con tôi mới siêng đây! Mà cũng được, con ở nhà đón bạn, rồi muốn vui chơi gì đó cứ lấy đồ trong tủ lạnh ra mà làm. Mẹ có việc phải qua nhà bà Phán Giáo chiều mới về.
Hạnh Dung mừng rơn:
- Cám ơn mẹ!
- Sao lại cám ơn?
Dung lúng túng, sợ mẹ biết mình sẽ đón bạn trai:
- Dạ… dạ không. Con cám ơn vì mẹ cho con lấy đồ trong tủ lạnh.
- Con khỉ này, bộ mẹ cấm mày vui chơi với bạn hay sao?
Mười lăm phút sau bà xách giỏ đi, còn dặn lại:
- Con nhớ ở nhà chơi, đừng rủ rê bạn đi ra ngoài. Giờ này trộm đạo nhiều, bỏ nhà trống không nên.
- Dạ, mẹ cứ yên tâm đi… điều binh khiển tướng!
Bà Hồng tròn mắt nhìn con gái:
- Sao mày biết mẹ đi đánh bài?
Dung nheo mắt:
- Môi lần mẹ qua bà Phán Giáo thì chỉ có cầm tướng xanh tướng đỏ thôi, chứ có làm gì khác đâu, ai không biết!
- Mày giống hệt thằng cha của mày hồi trước! Lúc nào cũng nghĩ tao đi đánh bài.
- Thì ba nói đâu có sai! Vả lại đánh tứ sắc là để vui, giết thì giờ chú phải cờ bạc ăn thua đủ đâu mà ngại?
Mẹ đi rồi Dung mới chạy đi thay bộ đồ mới mà từ tết đến giờ cô mới có dịp thử.
Bộ đồ bằng lụa hơi mỏng, nên Dung cứ đứng trước gương ngắm hoài, cứ sợ bị cho là khêu gợi! Thật ra cô khá hài lòng với bộ đồ tự tay đi mua hôm trước Tết, nhưng mặc lần đó chẳng có ai khen, ngoại trừ bị mẹ mắng cho:
- Con gái con lứa gì mà ăn mặc cứ… hơ hớ ra thế kia, bộ muốn trêu ngươi thiên hạ hả?
Do vậy Dung đã treo nó cho tới hôm nay. Nhìn ngắm kỹ lại, cô tự nhủ:
- Đẹp thấy mồ, đâu có gì khêu gợi đâu!
Bữa trước không có hẹn giờ với Phi, nên Dung đoán nếu anh ta có tới thì chắc sẽ tới buổi sáng, và giờ tới theo nguyên tắc lịch sự là vào khoảng chín đến mười giờ. Không ai tới chơi mà đi vào giờ trưa, gần bữa cơm. Vậy mà sao bây giờ đã gần mười một giờ rồi mà anh chàng vẫn chưa tới?
Chờ tới mười hai giờ mà vẫn chưa thấy, Dung gọi điện tới nhà Ngọc Nga và rủ:
- Tao với mày tới nhà của Giáng Hương, tao qua đón mày nghen!
Ngọc Nga cười to trong điện thoại:
- Nhớ rồi phải không con khỉ?
Lát sau Hạnh Dung chạy Velo Solex qua chở Ngọc Nga. Cô nàng vẫn chưa hết chọc:
- Bộ mày mê anh chàng thật hả?
Dung càu nhàu:
- Mê gì mà mê, chẳng qua anh ta hẹn qua nhà chơi và đem theo quà của con Giáng Hương gửi về mà tao chờ suốt buổi sáng không thấy. Nhân mẹ tao đi vắng nên tao muốn chủ động sang bên ấy lấy quà luôn. Có thể anh chàng tìm không ra địa chỉ, hay bỏ lạc địa chỉ rồi cũng nên.
Họ đã từng tới nhà Giáng Hương trước đây nhiều lần, chỉ gần một năm nay không sang vì Hương đi du học, nên họ đi rất nhanh đã tới. Ngọc Nga thắc mắc hỏi Dung:
- Sao trước giờ mình tới chơi mà không hề gặp anh chàng này hả mày? Mà có đúng anh ta là anh của con Hương không?
- Chắc chắn rồi!
- Sao mày dám quả quyết khi chỉ mới gặp anh ta có một lần?
Hạnh Dung thú nhận việc quyển lưu bút:
- Chính anh ta viết trong cuốn lưu bút của tao gửi cho con Giáng Hương. Anh em tụi nó viết chung cho tao.
Ngọc Nga kêu lên:
- Vậy mà mày dám giấu há! Đưa tao coi anh ta viết gì vậy!
- Thì từ từ đã, để hôm nào…
Đến nhà Giáng Hương chỉ còn mình bà ngoại ở, còn ba má Hương thì cũng đã định cư ở Pháp từ lâu, nên Hạnh Dung gọi tên của Hoàng Phi, chứ không gọi bà:
- Anh Phi ơi!
Cô gọi đến ba lần mà vẫn không nghe ai trả lời, mặc dù nhà có mở cửa. Phải gọi đến lần thứ tư thì mới có tiếng dép lê đi ra, rồi giọng bà ngoại của Hương hỏi vọng ra:
- Ai kêu có gì vậy?
Nhận ra ngoại, Hạnh Dung nói to:
- Con là bạn của Giáng Hương đây ngoại, con hỏi có anh Hoàng Phi ở nhà không ngoại?
- Cái gì? Hỏi gì?
- Dạ, con là Hạnh Dung, bạn học ngày trước của Giáng Hương, con muốn hỏi anh Hoàng Phi, anh của Hương?
Bà ngoại bước hẳn ra ngoài, bà nhận ra ngay Hạnh Dung và Nga, nên nói ngay:
- Hai đứa bây mà bà tưởng là ai. Con Giáng Hương đi bên Pháp từ lâu nay rồi, còn… Hoàng Phi thì cũng đâu có về.
Hạnh Dung nhìn sững bà:
- Con mới gặp anh Phi hôm chủ nhật rồi, anh ấy nói là về có mang theo quà của Gíang Hương gửi cho con.
Bỗng dưng sắc mặt bà cụ tái xanh, bà bước thụt lùi và lắp bắp hỏi:
- Con… con nói… gặp ai?
- Dạ, con gặp anh Hoàng Phi hôm chủ nhật rồi.
- Trời ơi!
Bà cụ kêu lên một tiếng thảng thốt rồi suýt nữa đã ngã xuống đất, khiến cho Hạnh Dung và Ngọc Nga hốt hoảng:
- Bà ngoại! Bà sao vậy?
Họ đở kịp nên bà không ngã, nhưng toàn thân bà bỗng lạnh ngắt, bà xua tay mấy cái rồi ra dấu cho hai đứa dìu vào nhà. Vào trong rồi còn hỏi Iại:
- Con nói gặp ai?
- Dạ, anh Hoàng Phi.
Bà đưa tay chỉ lên tủ thờ có hai ảnh chân dung:
- Có phải thằng đó không?
Hạnh Dung nhìn lên cùng lúc với Ngọc Nga, rồi cả hai cùng kêu lên:
- Chính anh ấy và cả… Gláng Hương nữa! Mà cái gì vậy ngoại? Đây là ảnh… ảnh của họ sao ngoại lại đặt trên tủ thờ?
Bà thều thào:
- Thì cả hai đứa nó giờ đã… ở trên đó rồi mà. Chúng nó…
Hạnh Dung lặp lại như người mất hồn:
- Sao lại như vậy? Sao lại… sao lại…
Ngọc Nga bình tĩnh hơn, hỏi lớn:
- Ngoại nói vậy có nghĩa cả hai đã chết rồi sao?
Bà cụ nhẹ gật đầu:
- Chết hết rồi…
- Ngoại!
Hạnh Dung thét lên một tiếng rồi đứng chết lặng. Cô tưởng chừng mình đang nghe lầm hoặc đang trong mơ… Cho đến khi Nga kéo cô về thực tế:
- Ngoại nói rõ hơn coi, Giáng Hương mất hồi nào?
Lúc này bà cũng có vẻ tỉnh táo hơn, bà từ từ kể:
- Nó chết cách đây sáu tháng, cùng với thằng anh của nó.
- Hạnh Dung như đang trong cơn mộng du:
- Không thể nào… không thể như thế được…
Ngọc Nga rùng mình:
- Vậy ra người gặp mình hôm qua là… hồn ma!
- Anh chàng đụng xe vào mày cũng là… ma!
Bà cụ nghe vậy thì lại hoảng vía:
- Thằng Phi gặp tụi con thật sao?
Dung chưa kịp đáp thì Ngọc Nga đã nhanh miệng:
- Chẳng những gặp thôi, anh ấy còn đụng xe vào con Dung đây, suýt chết! Rối anh ấy còn chạy xe lên Lái Thiêu nữa…
Bà cụ hỏi nhanh:
- Chạy Vespa?
Rồi bà chỉ ra nhà xe:
- Hèn chi chiếc Vespa lâu nay để trong nhà kho, bỗng hôm qua bà thấy ai đem ra nhà ngoài, mà còn lau chùi bóng loáng nữa! Chiếc xe này trước đây là của ba nó, từ khi ba nó chết thì cứ để trong kho, còn thằng Phi thì ngay từ năm lên sáu tuổi đã theo ông cậu nó qua Pháp ở rồi, đâu có về đây…
Hạnh Dung thất thần:
- Không thể nào đâu ngoại!
Ngọc Nga thì vừa rùn vai lại vừa nói bằng giọng run run:
- Tụi này gặp ma mà đâu có biết ngoại ơi…
Bà cụ vừa khóc vừa nói:
- Thằng Phi đâu phải Ìa ma. Nó là thằng hiền lành. Hơn hai chục năm rồi bà không gặp nó, nhưng chắc chắn nó không phải là ma.
Ngọc Nga muốn nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt thẫn thờ của Dung nên cô nín thinh cho đến lúc Hạnh Dung khiếu bà cụ ra về… Hỏi gì Dung cũng không nói.
2. Duyên Ma
Thấy con gái cứ suất ngày buồn rầu, lo ra, bà Hồng phải nhắc:
- Con sắp tới ngày thi tú tài rồi đó, mà sao cứ lờ đờ như người mất hồn vậy.
Hạnh Dung chống chế:
- Tại con khó ở… vả lại bài thi con ôn xong hết rồi. Bảo đảm với mẹ là bằng tú tài kỳ này con lấy về cho mẹ là cái chắc!
- Thằng cha cô, Iúc nào cũng tự tin. Kỳ này cô mà trượt vỏ chuối thì tôi gả chồng cho biết!
Biết mẹ chỉ doạ chơi thôi, nhưng tự dưng Hạnh Dung thấy sợ, cô nhào tới ôm mẹ nũng nịu:
- Mẹ mà bắt con lấy chồng là con chết cho mẹ coi!
- Con khỉ, chỉ tài nói bậy! Thì con gái lớn phải lấy chồng chứ, chậm lắm là hết năm tới, thi tú tài xong thì cũng phải kiếm chồng để cho tôi có cháu ngoại chứ!
- Không đâu! con ở với mẹ hà!
Bà Hồng cũng ôm con vào lòng:
- Nói chơi vậy chứ chỉ còn có hai mẹ con, gả đi rồi mẹ ở với ai! Thằng anh Hai mày thì đi biền biệt, nói hoài mà không chịu lấy vợ, mẹ buồn hết sức.
Chợt bà nhớ lại chuyện bà Phán Giáo nói mấy bữa trước, bà kể:
- Bác Phán có cái mối này, bà ấy nói hoài mà mẹ không nghe. Mẹ muốn biết ý con…
Hạnh Dung biết lại chuyện làm mai, nhưng tự dưng cô cũng thấy tò mò:
- Bác làm mai ai vậy mẹ? Chắc lại một anh chàng con nhà giàu, công tử bột…
Bà Hồng hơi nhỏ giọng:
- Lần này bác Phán nói cái mối ấy ở bên Tây.
Nghe tới đó, tự dưng Dung giật mình:
- Ở bên Tây, mà… ở đâu?
Bà Hồng cười xoà:
- Mẹ đâu có biết Tây là ở đâu. Mới chỉ nghe vậy thôi…
Tự dưng Dung nhớ tới Hoàng Phi. Cô thừ người ra một lúc rồi đột nhiên nói một mình:
- Phải chi hồi đó anh ta ở bên này…
Bà Hồng nghe không rõ, hỏi lại:
- Con nói ai ở bên này?
- Dạ… dạ không. Con muốn nói… cần gì phải ở Tây ở Tàu…
Bà Hồng dí tay vào trán con gái:
- Cha cô, ai cô cũng chê. Kén lắm rồi mai mốt gặp một thằng… trời ơi đất hỡi cho biết!
Dung chẩu mỏ ra:
- Bộ mẹ muốn con gái mẹ như vậy lắm hả?
Hai mẹ con đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo vang. Đang ngồi gần máy nên bà Hồng nhấc lên, bà nghe rồi quay sang hỏi con:
- Bà ngoại của Giáng Hương là ai vậy con? Có phải con Giáng Hương bạn hồi đó của con không vậy?
Hạnh Dung giật thót tim, cô chẳng trả lời mẹ mà giằng lấy ống nghe áp vào tai. Nữa phút sau cô buông ống nghe xuống, lo lắng:
- Bà ngoại của Giáng Hương đang hấp hối. Con Ngọc Nga vừa báo tin cho con.
- Lâu nay con có ghé thăm bà không? Sao con Giáng Hương không thấy sang đây chơi vậy?
Dung thẫn thờ:
- Giáng Hương chết rồi.
Bà Hồng hốt hoảng:
- Chết khi nào?
- Gần cả năm rồi. Chết bên Pháp khi đi du học bên ấy.
Dung hấp tấp đi ra, bà Hồng căn dặn:
- Con qua thăm rồi có gì báo tin cho mẹ, mẹ cũng sang đó nữa.
Dung chạy nhanh qua thẳng đó, bởi Ngọc Nga dặn không cần ghé đón nó. Vừa sang tới cổng nhà Giáng Hương đã thấy Nga đứng chờ sẵn:
- Không biết sao bà ngoại Hương nhớ số điện thoại nhà tao, và nhờ người giúp việc gọi giùm.
- Bà ra sao rồi?
- Nằm thiêm thiếp, tao vào thăm bà biết nhưng không mở mắt ra, chỉ hỏi tên mày thôi.
- Hỏi sao?
Hạnh Dung bước nhanh vào, cô vừa xuất hiện thì bà cụ đã lên tiếng ngay:
- Hạnh Dung phải không?
- Dạ, con đây ngoại.
Bà nhướng mắt lên nhìn, thấy Ngọc Nga, bà nói rất khẽ:
- Nói nó ra ngoài một lát, bà có chuyện này muốn nói riêng với cháu!
Hạnh Dung phải nói khéo với bạn:
- Bà ngoại không chịu được hơi thở của đông người. Mày ra ngoài một lát đi rồi vào sau.
Ngọc Nga không hài lòng lắm, nhưng cũng phải bước ra. Lúc này bà cụ bỗng cầm tay Dung, thều thào:
- Nó… gửi cái này… cho con!
- Ai gởi bà ngoại?
- Thằng… Phi!
Hạnh Dung tưởng mình nghe lầm:
- Ngoại nói ai?
- Thằng Phi…
- Ngoại, anh Phi đã…
Giọng bà cụ càng khó nghe hơn:
- Nó… chết… nhưng nó vẫn…
Bà khó khăn lắm mới lấy được một vật gì đó từ dưới gối ra, đưa cho Hạnh Dung:
- Cái này gửi cho con.
Dung cầm lấy và đưa lên xem, đó là một sợi dây chuyền bằng kim loại trắng, có đính theo mặt cũng bằng một thứ chất liệu, hình quả tim, như kiểu dây chuyền dành tặng những người yêu nhau.
Còn đang ngơ ngác thì chợt Dung nhìn thấy cái mặt dây chuyền hình quả tim ấy có chốt mở ra, cô nhẹ tay mở và kinh ngạc kêu lên:
- Hình của con và…
Cô khựng lại, bởi nữa hình quả tim bên này thì ảnh cô, còn nữa bên kia thì là ảnh của… Hoàng Phi!
- Thưa ngoại…
Bà cụ sức đã kiệt, nhưng vẫn còn nói khá rõ ràng:
- Tối qua trong lúc bà mê man thì thấy vong hồn nó về, nó khóc và nói rằng nó đã yêu con từ lúc thấy hình con trong cuốn lưu bút con gửi cho Giáng Hương. Nó định sẽ về nước và hỏi con làm vợ, nhưng chưa kịp thì đã…
Bà ngừng một lúc rồi mới tiếp được:
- Nó chưa kịp về thì cả hai anh em đều chết trong một tai nạn giao thông bên đó. Do quá say mê con nên hồn nó cứ vất vưởng đi tìm… vừa rồi nó tìm về đây và gặp được con.
Hạnh Dung đánh bạo hỏi:
- Hồn ma sao con thấy anh Phi giống hệt như người, đâu có vẻ gì là ma vậy ngoại?
- Theo nó nói thì hình hài mà con nhìn thấy là xác của một người khác. Nó nhập hồn vào đó để đi gặp con. Bây giờ nó tha thiết van xin ngoại làm cách nào cũng phải cho nó gặp lại con, nó yêu con và muốn… cưới con làm vợ. Ngoại sợ quá, khuyên nó nên bỏ ý định đó đi, bởi dương gian âm cảnh làm sao cưới nhau được, nhưng nó quyết không nghe!
- Ngoại!
Hạnh Dung muốn nói gì đó, nhưng cô khựng lại. Bà cụ lại tiếp như muốn nói cho hết, sợ không còn kịp:
- Nó nói con nên đi tìm người mà nó đã mượn hình hài và nhận lời xin cưới của người đó! Muốn xác nhận đúng người thì con nên nhìn trên cổ người ấy, cũng có đeo một sợi dây chuyền với cái mặt giống như vậy.
- Nhưng thưa ngoại…
Hạnh Dung vừa nói được tới đó thì đã thấy bà cụ trợn ngược mắt lên rồi ngoẹo đầu sang bên…
- Kìa, ngoại!
Khi Ngọc Nga chạy vào thì đã nhìn thấy bà ngoại của Hương tắt thở rồi. Cô quay sang hỏi bạn:
- Lúc nãy bà trối trăng điều gì vậy?
Hạnh Dụng muốn giấu, nhưng sau cùng cô nói hết với Nga. Cô bạn lắm lời này vội nói:
- Số mày như vậy rồi, phải làm theo thôi!
Hạnh Dung lo lắng:
- Nhưng tao làm sao…
Cả hai đứng chết lặng rất lâu…
° ° °
Sáng vừa mở mắt ra, người mệt nhoài bởi đã mấy đêm liền Hạnh Dung không tài nào ngủ được, thì đã nghe tiếng của mẹ vọng từ ngoài vào:
- Con thay đồ ra tiếp khách với mẹ, có bác Phán qua chơi, muốn gặp con.
Hạnh Dung nói nhanh:
- Con đang mệt, mẹ tiếp đi!
- Không được, phải có con. Cứ ra rồi để mẹ nói chuyện. Bác ấy có đề nghị gì thì con chỉ việc lắc đầu bảo rằng chờ học xong tú tài 2 đã. Nghe lời mẹ đi.
Được lời của mẹ như vậy, nên dù không muốn Hạnh Dung cũng phải đi trang điểm sơ rồi đi ra.
Bà Phán cũng vừa từ ngoài cổng bước vào, đi theo sau bà là một người phụ nữ có tuổi khác và… một chàng trai.
Bước chưa tới phòng khách thì giọng bà Phán đã oang oang:
- Dẫn rể quý tới nhà dây, cô dâu quý đây ra đón đi chứ!
Biết tính con không thích như vậy, nên bà bảo khẽ con gái:
- Bác ấy muốn nói gì cũng được, con cứ chịu đựng.
Hạnh Dung quả là đang chịu cực hình, cô vừa mệt vừa chán nản, nên miễn cưỡng đứng dậy chào cho phải phép:
- Thưa bác Phán, con chào bác! Thưa…
Tự dưng cô khựng lại, trố mắt nhìn chàng trai bước vào sau cùng. Hai tròng mắt của Dung như muốn lọt ra ngoài! Bởi chàng trai kia chính là… Hoàng Phi!
Anh chàng cũng khựng lại, nhìn Dung trân trối. Nhưng hình như anh ta chưa nhận thức rõ người đứng trước mặt mình là ai. Bà Phán nhạy cảm, lên tiếng hỏi liền:
- A, hai đứa biết nhau à?
Bà Hồng cũng hỏi con:
- Con quen?
Hạnh Dung nhất thời chưa đáp, cô vẫn nhìn xoáy vào chàng trai và sau cùng mới lên tiếng:
- Anh Hoàng Phi!
Bà mẹ của chàng trai nhận ra, bà cười nói:
- Dù cô gọi chưa đúng, nhưng cũng gần với tên của nó. Khương Duy là tên con trai bác!
Anh chàng tuy chưa nhận ra Dung, nhưng anh ta cũng nhẹ gật đầu chào rất lịch sự, rồi bước tới chìa tay ra cho Dung bắt. Cô nàng như bị hớp hồn, cứ nắm chặt tay anh ta không chịu buông ra.
Bà Hồng phải đưa tay kín đáo nhéo vào hông con gái một cái để Dung chấm dứt cử chỉ đó. Và có lẽ để tránh chướng mắt, bà nói to:
- Hay là để người lớn mình nói chuyện, con hai đứa trẻ thì ra sau vườn làm quen đi, lát nữa vào sau!
Hạnh Dung chỉ cần nghe mẹ nói thế, cô đã kéo tay anh chàng ra ngay nhà sau. Khi ra đến ngoài, cô nhìn xoáy vào mắt anh ta rồi hỏi:
- Hoàng Phi phải không?
Anh chàng vẫn tỉnh như không:
- Khương Duy. Mình tên là Khương Duy. Nhưng mình biết bạn.
Câu nói càng khiến Dung thêm nghi ngờ:
- Có phải anh là người có cái này phải không?
Dung đưa tay lên vạch cổ áo anh ta ra và càng sửng sốt khi nhận ra sợi dây chuyền trông giống y như vật cô có trong túi áo. Cô móc ra ngay và đưa lên so, bất chợt anh chàng kêu lên:
- Hạnh Dung!
Anh ta thay đổi sắc diện một cách đột ngột, từ dáng vẻ chậm chạp bỗng trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hẳn lên, giống y như một Hoàng Phi mà lần đầu tiên Hạnh Dung đã gặp.
- Đúng là em rồi, Hạnh Dung! Anh cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại em.
Để chắc hơn như những lời của bà ngoại Hương kể, Hạnh Dung đưa tay lên định giở mặt dây chuyền của anh chàng ra, thì chính anh ta đã tự tháo ra và đưa hẳn cho Dung:
- Em giữ luôn cho đủ cặp!
Dung mở trái tim mặt dây chuyền ra, và cả hai cái đều giống y hệt như nhau!
- Đúng là anh rồi!
Hạnh Dung không một chút sợ hãi, nắm lấy tay Khương Duy, nói đủ cho anh ta nghe:
- Em biết rồi, anh ẩn trong xác của anh chàng Khương Duy, nhưng thật ra anh là Hoàng Phi!
Anh chàng đáp rất khẽ:
- Chuyện này chỉ chúng ta biết thôi.
Lúc đó ở trong nhà…
Bà Phán Giáo đã bắt mạch được Hạnh Dung kết chàng trai mình mai mối, nên bà mạnh miệng nói:
- Tôi làm mai mối hay lắm, nhiều cặp đã thành và con cái đầy đàn, gia đình hạnh phúc. Chưa có cặp nào xảy ra chuyện gì!
Bà quay sang bà Hồng:
- Chi tin tôi di, con Dung nhà chị mà ưng cậu cả nhà bà bác sĩ đây thì xứng không ai bằng! Mà coi bộ con nhỏ cũng đã kết thằng Duy lắm rồi. Hình như chúng nó có quen nhau trước.
Bà Hồng vẫn giữ đúng ý đã bàn với con gái, nên nói:
- Nói gì thì nói cũng phải đợi cháu nó học xong tú tài 2 cái đã.
Bà bác sĩ Xu
Trang lưu bút định mệnh
Gửi Link xem cho bạn bè:
Facebook
Chào bạn ! trangwaphay.mobie.in là wapsite cung cấp truyện hay thủ thuật game,game hay,ứng dụng hay.... miễn phí hàng đầu việt nam. Hãy truy cập thường xuyên để cập nhật mới nhất nhé..!