ta muốn tiếp tục ngủ một giấc trong lúc chờ hắn quay lại tìm ta.” Nói xong, ta xoay người đi đến bên giường, lấy chân cởi cởi giày ra, trùm chăn lên đầu lập tức ngủ.
Tuy rằng nhắm mắt, nhưng mũi vẫn ngửi được mùi cỏ thơm thoang thoảng, nên ta biết Tiểu Bạch lần này không biến mất, vẫn ngồi đó, thân thể ta cảm nhận được điều này, liền chìm sâu vào giấc mộng đẹp.
Trong mơ, thời gian phảng phất như lùi lại trong nháy mắt, trở về ngày hôm đó khi ta nhận được phong thư.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, tất cả đều là thân thích nhà ta, bọn họ ngồi tụm lại một chỗ, nghị luận dồn dập, giống như bọ ruồi kêu loạn. Bọn họ nói cái gì, ta đều không nghe thấy, chẳng qua ta chỉ đem phong thư kia trở lại đây, hình ảnh này đã lặp đi lặp lại hàng chục lần trong quá khứ, sau đó xoay đầu nhìn phụ thân: “Tiểu Bạch muốn thành thân cùng công chúa?”
Phụ thân nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng bước tới, bỗng nhiên ôm ta: “Ti Vũ, cha cho con một vạn lượng hoàng kim.”
“Hả?”
“Con muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn đi đâu chơi thì đi, muốn làm gì cũng được. Nếu một vạn lượng không đủ thì hai vạn lượng, Ti Vũ, con muốn bao nhiêu cũng được.”
Từng thấy qua nhiều bộ dáng keo kiệt của cha, lúc này người lại hào phóng như vậy, ngược lại ta không thể thích ứng kịp, vội vàng giãy ra khỏi cái ôm của người, liếc nhìn phong thư trên tay, sau đó vứt xuống đất, dẫm đạp như điên: “Xì, cưới công chúa thì giỏi lắm sao! Còn dám khoe trước mặt ta, muốn chết!”
“Ti Vũ…” Cha nhìn ta, tựa như nhìn thấy bạc rơi xuống nước.
“Cha…” Ta nhìn người chằm chằm đầy quyết liệt, “Vô luận là muốn gì cũng được chứ?”
“Ừ ừ!”
“Được, Tiểu Bạch cưới công chúa, con phải gả thái tử!”
Ầm, cả đại sảnh nhất thời ngã nhào choáng váng. Có một vị biểu biểu biểu biểu huynh từ trong đám người đang giãy dụa bò dậy, giơ tay lên tiếng nói: “Chuyện đó, Ti Vũ biểu muội à, đương triều thánh thượng năm nay mới mười chín tuổi, chưa có con nói dõi, chỉ có một hoàng tỷ thôi.”
“Cái gì? Không có thái tử? Vậy… vậy Hầu gia hay Tướng quân gì gì đó, tóm lại phải là nam nhân nổi danh nhất, xuất sắc nhất, chỉ cần ta gả cho hắn sẽ được người đời ngưỡng mộ.”
Lúc này không đợi vị biểu biểu biểu biểu huynh lên tiếng, mọi người đã đồng loạt nói ra một cái tên…
Liễu Họa Niên.
Ta nhớ ra rồi. Chính là như vậy ta mới quyết định phải gả cho Liễu Họa Niên.
Tuy rằng ba năm trước ta đã biết có một người như thế, nhưng đến tận mồng bốn đầu tháng mười một năm ngoái ta mới quyết định gả về làm vợ hắn.
Trong mắt chua xót, ta nghĩ có lẽ mình đang khóc.
Vì cái gì lúc tỉnh không nhớ được nguyên nhân, không nhớ được thời gian, ở trong mộng lại có thể hiện ra rõ ràng như thế?
Rõ ràng… Rõ ràng là không nhớ được mà…
Có cái gì đó ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mắt ta, có lẽ là ảo giác trong mơ, ta trở mình, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
(1) Thủy tính dương hoa: lẳng lơ.
13.
Ta mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu. Chỉ biết, khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn. Nắng chiều trải dài từ ngoài cửa sổ tiến vào trong, chiếu sáng cả căn phòng, một người ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, ánh nắng rơi trên người bao thành một quầng sáng màu vàng rất đẹp, theo trực giác ta kêu lên hai tiếng “Tiểu Bạch”, hắn quay đầu lại, ra là Liễu Họa Niên.
“Tỉnh rồi sao?” Liễu Họa Niên khẽ nhướng mày, cười với ta, buông sách trong tay, đi tới.
Ta ngẩn người một lúc mới nhận ra sự thật là Tiểu Bạch lại biến mất, nhìn xung quanh một lượt, hết thảy đều giống như trước khi ta ngủ, có lẽ khác biệt duy nhất chính là hương cỏ thơm đã bay mất.
Liễu Họa Niên đi đến bên giường, nghiêng đầu hỏi: “Nàng ở trong mộng thấy chuyện gì bi thương sao?”
“Huh?”
“Nàng đã khóc.” Ngón tay thon dài vươn tới, như cánh chuồn chuồn đậu trên nước, khẽ lướt qua mặt ta, không đợi ta phản ứng, đã rụt lại, trên đầu ngón tay có giọt nước trong suốt.
Không thể nào? Khóc? Ta vội đưa tay lên chùi chùi nước mắt, đệm giường hơi trũng, Liễu Họa Niên ngồi xuống, nghiêng người vuốt tóc ta, hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Trong ánh nắng ấm áp, gương mặt hắn mang theo một loại thánh thiện không cách nào miêu tả được, mà thanh âm lại ôn nhu như vậy, đủ khiến cho vạn vật trên thế gian mê say.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu không thể nói nên lời.
Có lẽ là phản ứng của ta làm hắn hài lòng, Liễu Họa Niên híp mắt cười, tiến đến gần hơn một chút: “Bởi vì Phượng Nghi công chúa tìm đến làm phiền nàng phải không?”
Ta tiếp tục nhìn hắn, không nói lời nào.
Bàn tay của Liễu Họa Niên vuốt tóc ta, càng trở nên dịu dàng hơn: “Không cần để ý tới nàng ta. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là – vị hôn thê của Liễu Họa Niên ta, trên đời này, sẽ không có người nào hơn được nàng, cho dù là công chúa cũng vậy.”
Ta vẫn không nói lời nào.
Liễu Họa Niên khẽ thở dài: “Nàng không tin ta có quyền lực như vậy sao? Ngay cả công chúa cũng hoàn toàn không để vào mắt?”
Ta nhấp nháy môi, cuối cùng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn: “Ta chẳng qua không biết rằng nguyên lai ta thật sự là vị hôn thê của ngươi.” Vừa nói, vừa đưa tay giữ lấy gương mặt hắn.
Hắn không ngạc nhiên, cũng không đẩy ta ra, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn ta, đôi mắt đen thâm thúy khẽ sáng lên, giống như viên ngọc trầm trong nước.
Mà ta, vẫn ôm mặt hắn, chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi nhà, bước ra giang hồ. Thế nhưng, những chuyện có liên quan tới giang hồ, từ nhỏ đến lớn ta cũng nghe được không ít.”
Cha ta tuy là quỷ keo kiệt, nhưng đầu cơ trục lợi, bồi dưỡng thế lực là sở trường của người từ trước đến nay, nghe nói mỗi mười môn phái trên giang hồ, thì có năm phái mà lão bản phía sau là cha ta. Còn Kim kiếm Tô gia, là đại phái cực kỳ hưng thịnh ở Trung Nguyên, mỗi một cái tên trong Tô gia báo danh ra ngoài, đều vô cùng sáng chói, về phần Tô bá bá, lại là Thiên hạ đệ nhất kiếm, đến nay chưa ai có thể sánh bằng.
Ta từ nhỏ lớn lên cùng Tiểu Bạch, thích nhất chính là nghe chuyện về Bát Quái trên giang hồ.
“Toại Tử Môn độn giáp, Đường gia ám khí, Thiếu Lâm quyền, Vũ Đương kiếm… tất cả đều là kỹ năng độc đáo. Nhưng ta cho rằng, tuyệt diệu nhất trong đó, phải thuộc về thuật dịch dung của Thất Xảo Đồng Tử. Nghe nói hắn làm mặt nạ da người vô cùng khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là phu thê trong nhà, gần trong gang tấc vẫn không thể phân biệt được. Có điều, chỉ cần là mặt nạ thì cũng sẽ có chỗ thiếu sót, tỉ như – dưới mắt mặt trời sẽ trong suốt khác thường.” Nói xong câu cuối cùng, tay ta sờ lên mặt Liễu Họa Niên, hung hăng lột mặt nạ xuống, nổi giận quát lên: “Tô Tiểu Bạch! Ngươi còn muốn giả thần giả quỷ gạt ta đến khi nào!”
Kỳ thực ta nên sớm nghĩ tới Liễu Họa Niên chính là Tô Tiểu Bạch.
Trên giang hồ còn có Liễu Họa Niên khác ngoài người này ra không thì ta không biết, nhưng Liễu Họa Niên này xuất hiện trước mặt ta, vô luận như thế nào cũng thấy thần bí trong lời nói và mâu thuẫn trong việc làm, tuyệt đối là Tô Tiểu Bạch!
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Tiểu Bạch biến mất, Liễu Họa Niên liền xuất hiện, Liễu Họa Niên đi vắng, Tiểu Bạch không biết từ đâu chui ra. Hai người này dường như thương lượng rất kỹ thứ tự xuất hiện bên cạnh ta, trùng hợp quá mức rõ ràng.
Thứ hai, thái độ của Liễu Họa Niên đối với ra quá mức ám muội, lại vô cùng hiểu rõ về chuyện của ta, nhất là tiếng xưng hô phì muội, từ nhỏ đến lớn, nếu có người kêu ta như vậy, thì phải là Tiểu Bạch.
Thứ ba, nếu hai lý do trên còn chưa đủ, thì còn trái tim ta, tim ta rõ ràng đập thình thịch như vậy, trực giác của nữ tử nói với ta rằng, Liễu Họa Niên là giả, hắn là một người rất quen thuộc với ta, quen thuộc nhất với ta.
Vì thế, tay ta chạm đến một vật nổi lên, chạm đến tầng tầng những lời nói dối xoay quanh ta, ta muốn tra ra chân tướng của tất cả mọi việc, ta muốn vạch trần bí mật này, vì vậy ta liền dùng sức, kiên quyết kéo…
Xoạt.
Thanh âm tựa như mũi dao bén nhọn lướt qua tim ta, sau đó, tim ta liền ngừng đập.
Bởi vì, tuy rằng ta đã lột mặt nạ da người kia ra, nhưng hiện người bên dưới lớp mặt nạ, ánh mắt như làn nước mùa thu, môi đỏ như son, đẹp đến kinh tâm động phách… cũng không phải Tiểu Bạch.
Nàng là Phượng Nghi công chúa.
14.
Ta không cách nào hình dung được phản ứng của mình trong giây phút đó.
Cho dù khi phụ thân thấy một đồng tiền rơi xuống cống ngầm, làm thế nào cũng không lao ra kịp, cái loại hồi hộp và thất vọng đó cũng không hơn gì lúc này.
Ta còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng thông minh ra, có thể nhìn thấu huyền trong một chuyện phức tạp mờ mịt như vậy, không ngờ, hiện thực vĩnh viễn còn hơn những gì mà người ta nghĩ tới, gương mặt bên dưới lớp mặt nạ, không phải là Tiểu Bạch, mà là Phượng Nghi công chúa!
“Bất ngờ lắm sao?” Nàng nhíu mày, lộ vẻ phong tình.
“Là ngươi…”
“Từ trước đến giờ vẫn là ta.” Nàng cười yếu ớt, vén tóc lên, “Tuy rằng mặt nạ có thể thay đổi diện mạo, nhưng cái gốc không đẹp thì cũng không biến ra được bộ dáng mỹ cực nhân gian như vậy. Cũng giống như một người có gương mặt to bè, muốn dịch dung thành mặt trái xoan, dù làm thế nào cũng không thể hoàn chỉnh… Thế nào? Liễu Họa Niên ta có đủ đẹp không? Đủ đẹp để khiến Hướng đại tiểu thư ngươi động tâm không?”
Ta ngơ ngác nhìn nàng, quả thực không dám tin hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt, sau nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tại sao… Tại sao? Tại sao lại muốn lừa gạt ta như vậy…”
Phượng Nghi công chúa hỏi ngược lại: “Ngươi nói đi?”
Ta làm sao biết!!
Nếu ta biết thì còn giống một kẻ ngốc như lúc này sao?
Phượng Nghi công chúa trong mắt hiện lên thần sắc kỳ quái, không đợi ta nhìn rõ đó là gì, nàng đã thản nhiên nói: “Hướng đại tiểu thư, ngươi nói trên đời này, nữ nhân đắc ý nhất, phong quang nhất, may mắn nhất là ai?”
Ta cau mày suy nghĩ nửa này, trả lời: “Là… mẹ ngươi?”
Phượng Nghi công chúa bật cười. Ta tròn mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ không phải thái hậu sao? Ngay cả hoàng đế cũng phải nghe lời nàng, trên đời này còn có người so với nàng càng phong quang hơn, càng may mắn hơn sao?
“Là ngươi đó.” Phượng Nghi công chúa chỉ vào ngươi ta, “Chính là ngươi, Hướng đại tiểu thư.”
“Gì?”
“Căn cứ vào số liệu của hoàng thất, tài sản mang danh nghĩa Hướng Tiền không sao đếm hết, đã có thương nghiệp lớn ở kinh đô, lại còn nắm chặt trong tay lợi nhuận từ sáu thành, nói cách khác, trên đường đi hắn tùy tiện vào cửa hàng nhà nào mua y phục, tiền mua y phục đó cuối cùng cũng thu về trên tay hắn, mà hắn chỉ có một nữ nhi là ngươi, chờ sau khi hắn bách niên quy lão, toàn bộ những thứ đó đều là của ngươi.”
Ta trơ mắt ra.
Từ nhỏ tới lớn ta cũng biết cha ta rất có tiền, nhưng còn hơn cả có tiền, điều ta nhận thức sâu sắc chính là… người thực sự, thực sự thực sự keo kiệt. Đơn cử một ví dụ, khi người ra ngoài bàn bạc công việc cũng rất chú trọng bề ngoài, yêu cầu y phục chỉnh tề, đặc biệt là cổ áo trong và tay áo, càng phải nổi bật thể hiện thân phận và địa vị của người. Bởi vậy, tất cả cổ áo và tay áo đều phải tháo rời được, qua một thời gian bị mài mòn thì thay cổ áo và tay áo khác, những cái khác vẫn là y phục cũ.
Bởi vậy, mười sáu năm qua, trên thực tế ta cũng chưa từng chân chính biết đến thế nào là xa xỉ, thế nào là an phú tôn vinh(1), cũng chưa từng thực sự ý thức bản thân mình giàu có cỡ nào. Giờ phút này, những lời của Phượng Nghi công chúa, nhất thời làm ta có cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu.
Nàng nói tiếp: “Hơn nữa, là vị hôn thê được chỉ phúc vi hôn của Tô tam công tử, ngươi lại làm cho tất cả nữ tử trên giang hồ cực kỳ thèm thuồng hâm mộ. Ngươi từ khi ra đời mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, không có suy sụp, không có đau khổ, lớn lên dung mạo lại xinh đẹp như hoa, ngươi nói xem, có phải nữ tử may mắn nhất trong thiên hạ chính là ngươi hay không?”
Tuy rằng đối với vị công chúa tâm tính phức tạp này, ta có chút địch ý, nhưng được nàng khen xinh đẹp, ta vẫn hơi đỏ mặt, đang ngượng ngùng vân vê vạt áo cân nhắc xem nên nói gì cho đúng, ngữ điệu của Phượng Nghi công chúa đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm: “Cho nên, nếu ta muốn tạo ra một bi kịch nào đó, còn gì vui thích bằng việc nhúng chàm một đóa hoa trắng lớn lên từ cẩm y ngọc thực, chúng tinh phủng nguyệt.”(2)
Ta chấn động, gương mặt Phượng Nghi công chúa trước mắt trở nên méo mó, bỗng nhiên không giống với lúc trước. Trước kia, ta không biết rằng nguyên lai cái đẹp cũng có phân loại, có nét đẹp ôn hòa vô hại cũng có nét đẹp tà ác đả thương người khác.
Ta theo bản năng lùi về sau, cổ tay lại bị nàng giữ chặt, đồng thời cánh tay cũng tê rần, cả cơ thể phảng phất như bị một sức mạnh nào đó giam cầm, không thể động đậy nửa phân.
“Dựa vào cái gì ngươi có thể sống đắc ý như vậy? Dựa vào cái gì?” Nàng cười càng dữ tợn, “Rõ ràng ta mới là hoàng nữ, rõ ràng ta mới phải là người hạnh phúc nhất trên đời này, không đúng sao?”
“Ta, ta ta không biết ngươi đang nói gì, mau, mau buông tay…”
“Loại thiên kim tiểu thư không có đầu óc, ngu muội như ngươi, lúc nào cũng tự cho là mình đúng, từ nhỏ đã được mọi người thương yêu bảo hộ, ngay cả sợi tóc cũng không để bị thương, dựa vào cái gì lại được nhận hạnh phúc như vậy?”
“Buông tay…”
“Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng mình muốn gả cho ai thì gả, lại dựa vào cái gì mà nghĩ rằng nam nhân được ngươi nhìn trúng cũng nhất định sẽ thích ngươi? Dựa vào cái gì người keo kiệt nhất trên đời này cũng hết sức hào phóng với ngươi, dựa vào cái gì nam nhân xuất sắc nhất trên đời này lại một lòng chung tình với ngươi?”
“Thả ta ra!” Ta rốt cuộc không chịu nổi áp lực kéo đến dồn dập như vậy, hét ầm lên “Thả ta ra thả ta ra thả ta ra! Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi!”
Phượng Nghi công chúa cười lạnh: “Dựa vào cái bảo ta buông thì ta phải buông ra? Ngươi cho rằng ngươi là…”
Lời còn chưa dứt, một thanh âm mơ hồ tựa như xuyên thấu từ kiếp trước đến kiếp này vang lên…
“Buông nàng ra.”
Ta quay đầu, cửa phòng hé mở, người đứng đó chìm trong tia nắng cuối cùng của ánh hoàng hôn, phảng phất như lúc nào cũng có thể biến mất, lại chân thật hiện hữu.
Nước mắt ta lập tức rơi xuống…
“Tiểu Bạch…”
—
(1) An phú tôn vinh: Thành ngữ, tự hào là mình giàu có, sống an nhàn phú quý.
(2) Cẩm y ngọc thực: ăn ngon mặc đẹp;
Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.
15.
Đúng vậy, vào những lúc nguy cấp nhất, người đến cứu ta, chỉ có Tiểu Bạch.
Luôn là Tiểu Bạch.
Thế nhưng, mãi đến khi câu nói đó vang lên, ta mới thật sự ý thức được hóa ra ta đối với Tô Tiểu Bạch vô cùng tín nhiệm và ỷ lại, hơn cả cha ta, hơn bất kỳ một người nào khác, thậm chí hơn cả bản thân mình.
Phượng Nghi công chúa gần như lập tức buông lỏng tay ra, vuốt tóc, khi quay đầu lại nhìn hắn, liền khôi phục lại dáng cười yếu ớt thanh thanh: “Đừng cuống lên như thế, chẳng qua ta chỉ đùa với tiểu bảo bối của ngươi một chút mà thôi.”
Tiểu Bạch quay lưng về phía ánh sáng, bởi vậy ta không nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy giờ phút này hắn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cơ hồ khiến ta cảm thấy xa lạ.
Căn phòng chìm trong yên lặng một lúc, sau đó, Tiểu Bạch mở miệng nói: “Chưa tới thời gian quy định, không được gây chuyện.”
“Này, ta vì sốt ruột thay ngươi, nên muốn giúp ngươi thôi!” Phượng Nghi công chúa ném một cái nháy mắt về phía hắn, “Phải biết rằng ngày mai trước lúc mặt trời mọc, nếu như ngươi còn không thể…”
Tiểu Bạch cắt ngang lời nàng: “Ta không cần ngươi giúp.”
Phượng Nghi công chúa theo thói quen vân vê tóc, khẽ nhếch miệng nói: “Vậy thì không giúp. Lòng tốt không được hồi báo, quên đi, ta đi đây.” Nói xong, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Tiểu Bạch vẫn lẳng lặng đứng đó như trước, không ngăn cản, cũng không có vẻ gì là muốn giải thích với ta. Ta cắn môi, cảm thấy trong lòng là lạ, có loại cảm giác xa cách như người ngoài cuộc bị gạt sang một bên. Hừ, hắn với công chúa là người một nhà, nhưng với ta lại giữ bí mật.
Cũng giống như trước đây, khi rút thăm chơi trò bắt quỷ, hắn cùng một đội với người khác, đứng ở phe đối lập với ta.
Có lẽ lâu thật lâu ta không nói lời nào, Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được, đi tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm. Ta trừng mắt nhìn ngược lại hắn: “Nhìn cái gì? Từ nhỏ tới lớn mười sáu năm, còn nhìn chưa đủ à?”
“Ta nghĩ, vĩnh viễn cũng không đủ.” Thanh âm hắn trầm thấp tựa như tiếng thở dài.
Nghe được lời này, trái tim nhỏ bé của ta lại nhảy loạn lên… không thể nào? Hắn chưa từng nói những lời ám muội như vậy với ta. Hắn, hắn, là có ý gì?
Ta mở to hai mắt yên lặng nhìn hắn. Hắn nghiêng người, vén vạt áo choàng sang một bên, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường. Tà dương rơi trên hàng mi đôi mày dài đậm, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, tim ta lại đập mạnh, cảm thấy có chút không ổn.
Ta chưa từng thấy qua Tiểu Bạch nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến nỗi… Hình dung như thế nào đây, tuy rằng giờ phút này hắn ngồi bên cạnh ta, khoảng cách không đến một thước, nhưng lại giống như thực xa xôi.
Vì muốn xóa đi cám giác lo sợ này, ta vội nắm lấy tay áo hắn, lắc lắc, dịu dàng nói: “Tiểu Bạch, ngày mai trước khi mặt trời mọc, ngươi định làm gì?”
Hắn quay đầu lại, tiếp tục dùng vẻ mặt khiến ta tâm hoảng ý loạn mà nhìn ta, ta cố gắng trấn áp lại sự khác lạ trong lòng, liếm liếm môi nói: “Vậy… ngươi và công chúa có chuyện gì không thể nói ta biết sao? Hay là…”
Ta còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên bị nuốt lấy.
Hắn đột ngột tiến đến sát mặt làm ta trở tay không kịp, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại ôn nhu kỳ lạ, Tiểu Bạch cúi xuống hôn ta, bờ môi của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Giây phút đó đầu óc ta trống rỗng.
Mãi đến khi ta ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời cảm xúc giống như núi lửa bùng nổ, vội dùng sức đẩy hắn, lời nói không chút suy nghĩ cứ thế mà tuôn ra: “Ngươi cư nhiên dám đối với ta như vậy, ngươi không còn muốn sống nữa phải không, ta sẽ méc cha và mẹ ta, đúng rồi còn cha ngươi nữa, ngươi ngươi ngươi điên rồi!”
Khóe mắt của Tiểu Bạch rõ ràng khẽ giật lên vì ba chữ cuối cùng trong lời nói của ta. Thế nhưng lúc này ta mặc kệ cảm xúc của hắn, cảm giác xấu hổ như bài sơn đảo hải(1) đang nhấn chìm ta, khiến ta không biết phải đối mặt thế nào với chuyện vừa xảy ra, bởi vậy chỉ có thể liều mạng thương tổn hắn: “Ngươi đối với ta rõ ràng không có ý gì, tại sao lại làm như vậy với ta? Chuyện này nếu truyền ra ngoài ta làm sao còn có thể gả đi? Rõ ràng trước đây là ngươi từ hôn, lại cùng công chúa thông đồng giả làm Liễu Họa Niên lừa gạt ta, vừa rồi còn đối với ta như vậy, Tô Tiểu Bạch! Ngươi thật sự xem ta là con chó nhỏ, gọi thì đến đuổi thì đi sao? Thật quá đáng! Thật quá đáng, ta ghét ngươi đồ chết bằm! Ngươi cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Ta cầm g
Trúc Mã Không Thanh Mai
Gửi Link xem cho bạn bè:
Facebook
Chào bạn ! trangwaphay.mobie.in là wapsite cung cấp truyện hay thủ thuật game,game hay,ứng dụng hay.... miễn phí hàng đầu việt nam. Hãy truy cập thường xuyên để cập nhật mới nhất nhé..!