tin nhắn
wap doc truyen - wap doc truyen hay - wap doc truyen hot - wap truyen cho mobi - doc truyen tren mobi.

>> » » Trúc Mã Không Thanh Mai
i hung hăng ném về phía hắn, vô tình trúng mặt hắn, sau đó dội ngược lại bên giường rồi tơi xuống đất.
Mà Tô Hạnh, im lặng chịu đòn công kích đó, không nói lời nào, chẳng qua chỉ đứng dậy xoay người, chậm rãi nhặt gối lên, đặt lên giường ta, lại lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối, trên mặt đều mang theo biểu tình bình tĩnh đến gần như chết lặng.
Cuối cùng, một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng từ từ khép lại.
Ta nhìn chăm chăm vào cánh cửa kia, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại chảy không ngừng.


(1)Bài sơn đảo hải: thành ngữ ‘dời núi lấp biển’
16.
Ta cùng Tiểu Bạch mặc dù là chỉ phúc vi hôn, nhưng nghiêm túc mà nói cũng không phải chân chính trên danh nghĩa là thanh mai trúc mã.
Tuy ta vẫn biết có một người như vậy, nhưng mãi đến năm bảy tuổi ta mới thực sự gặp qua hắn.
Phụ thân thọ yến, mọi người đến chúc mừng, tiểu hài tử sẽ không hiểu được mối quan hệ có lợi đằng sau sự náo nhiệt đó, chỉ cảm thấy ồn ào. Bởi vậy, sau khi ta bị gọi đến đại sảnh, tùy tiện nói vài câu may mắn mừng thọ phụ thân, liền tìm cớ lui ra ngoài, trong lòng chỉ muốn đi hậu viện thả diều.
Mà khi đó, có một thiếu niên cũng từ trong đại sảnh đi ra, hơn nữa, cứ lẽo đẽo theo ta.
Ta rốt cuộc không kiên nhẫn được, xoay người, hất mái tóc, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn: “Ê, ngươi đi theo ta làm gì?”
Hắn còn chưa đáp lời nào, bà vú bên cạnh đã vội vàng chạy tới, vừa giải thích vừa cười nói: “Chao ôi, tiểu thư, các người đang nói gì thế? Tiểu thư vẫn chưa nhận ra sao, vị này chính là tiểu công tử của Tô gia, hôn phu của tiểu thư, Hạnh thiếu gia đấy.”
Ta nghiêng đầu, nhìn hắn đánh giá từ đầu đến chân, chỉ cảm thấy người này trắng đến chói mắt, một nam hài, cư nhiên còn trắng hơn cả ta, lại còn mặc một bộ y phục màu trắng tới mừng thọ cha ta, đúng là điềm xấu!
“Ê, ngươi chính là Tô Hạnh sao? Tốt lắm, đem ra đây!” Ta chìa một bàn tay đến trước mặt hắn.
Hắn sửng sốt mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Cái gì?”
“Tiền á!” Ta nói đúng lý hợp tình “Cha ta nói, ngươi là vị hôn phu tương lai của ta, nếu ngươi có thứ gì đều phải cho ta một nửa hoặc nhiều hơn. Trên người ngươi mang theo bao nhiêu tiền? Mau chia cho ta một nửa!”
Hắn ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, ta không kiên nhẫn, tự tay sờ soạng tìm kiếm trong lồng ngực hắn cùng tay áo, quái lạ, sao trên người một phân tiền cũng không mang theo! Cha nói, nếu giao dịch bất lợi tuyệt đối không làm, cho dù thu không được nợ, mang cái lông ngỗng trở về cũng tốt.
Vì thế ta nghĩ nghĩ, sau đó tháo khối ngọc bội trên cổ hắn xuống: “Lấy cái này cũng được. Lần này ta bỏ qua cho ngươi, nhớ kỹ lần sau khi đến phải mang tiền theo.”
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn ta lúc ấy, cả đời ta cũng không thể quên được
Tựa như vừa rồi hắn ở trước mặt ta, dùng ánh mắt giống như vậy mà nhìn ta.
Kỳ thực một người như vậy xuất hiện trong cuộc sống của ta, bây giờ nghĩ lại, thực sự là tao ngộ thú vị của số mệnh. Ta và hắn sớm chiều ở bên nhau trong một thời gian dài, từ sau lần thọ yến, hàng năm mười hai tháng sẽ có ít nhất bốn tháng hắn ở lại Phượng Hoàng sơn trang. Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng theo phu tử học tập, còn cùng nhau ngủ.
Cho đến năm mười tuổi, bà vú nói chúng ta đều đã lớn, nam nữ hữu biệt, tách chúng ta ra.
Nhưng vẫn có rất nhiều thời gian cùng chơi chung với nhau.
Tuy ta và Tiểu Bạch ở chung với nhau nhưng cũng không thể nói là hòa thuận, ta thường xuyên châm chọc hắn, chế giễu, động chân động tay với hắn, những lúc ấy bọn hạ nhân đều chạy đến giúp hắn, chỉ trích ta, nói ta ức hiếp hắn. Ta vô cùng ủy khuât, mà ta càng ủy khuất, lại càng nhìn hắn không vừa mắt, càng châm chọc, chế giễu, động chân động tay với hắn.
Cũng như có một lần, ta đang thay quần áo, hắn đột nhiên đẩy cửa vào, ta sợ tới mức vội vàng che ngực thét chói tai. Hắn lập tức lùi về sau, nhưng đã không kịp, ta chụp lấy tất cả những gì có thể với tới, toàn bộ ném về phía hắn, mắng: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài, ai kêu ngươi vào! Tên dê xồm này!”
Sau đó chạy tới khóc thê thảm với bà vú: “Ma ma, ma ma, Tiểu Bạch nhìn trộm con thay quần áo!”
Bà vú dở khóc dở cười: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng nóng giận, không sao đâu.”
“Sao lại không sao? Con bị hắn nhìn thấy hết rồi!”
“Cho nên hắn sẽ chịu trách nhiệm.” Bà vú cười tủm tỉm nói, “Hắn chính là vị hôn phu của con mà.”
Trời biết, ta vô cùng thống hận ba chữ kia!
Cũng bởi vì ba chữ kia, cha ta đối với hắn còn tốt hơn với ta!
Cũng bởi vì ba chữ kia, hạ nhân trong sơn trang đều nịnh nọt lấy lòng hắn có thừa, thậm chí quên mất chủ nhân chân chính là ta.
Cũng bởi vì ba chữ kia, rõ ràng là hắn chọc ta nổi giận, nhưng mọi người vẫn sẽ nói là ta ức hiếp hắn!
Tất cả mọi người cho rằng ta cố tình gây sự, nhưng không ai biết, kỳ thực, ngoài mặt ta vừa tức vừa giận, thực chất là che giấu những suy nghĩ rối bời cùng sự cô đơn khôn xiết.
Vô luận có làm chuyện gì quá phận đối với ta, người đó, cũng không bị trách cứ.
Cho nên hắn muốn nhìn ta thay quần áo, liền nhìn.
Hắn muốn từ hôn, liền từ hôn.
Hắn muốn lừa gạt ta, liền gạt.
Hắn muốn hôn ta, cũng không kiêng kỵ gì, liền hôn.
Ngoài mặt có vẻ như là ta trên cơ hắn, nhưng kỳ thực, người thật sự bị bắt nạt là ta, là ta mà, vậy nên ta chỉ có thể phô trương thanh thế, kiêu căng ngang ngược để che giấu con người nhát gan của mình thôi!
Ta vùi đầu vào trong chăn, mặc cho nước mắt vẫn chảy không ngừng.
Tô Tiểu Bạch… đáng ghét.
Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!
17.
Nếu như có thể ngủ thì tốt rồi, không cần phải suy nghĩ, nên cũng không cần phải khổ sở và bi thương.
Nhưng có lẽ do ban ngày ngủ quá nhiều, bởi vậy, khi ta muốn ngủ tiếp thì phát hiện ra không tài nào ngủ được.
Nằm đếm đến con cừu thứ chín ngàn chín trăm chín mươi tám, ta dứt khoát xốc chăn ngồi dậy, quyết định không thể cứ để tinh thần tiếp tục đi xuống như vậy.
Ta là ai?
Ta chính là đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang!
Là người mà ai tới trước mặt ta đều phải khen tặng, lấy lòng, nịnh nọt, nâng niu – Hướng đại tiểu thư.
Là nữ nhi bảo bối duy nhất mà Thiên hạ đệ nhất quỷ keo kiệt – Hướng Tiền cũng nguyện ý dùng hai vạn lượng hoàng kim mua vui cho ta khỏi đau lòng.
Thế thì sao ta lại có thể giống như tiểu oán phụ trốn ở trong chăn lấy nước mắt rửa mặt như vậy?
Được rồi, Tiểu Bạch có chuyện gạt ta, không chịu nói, cũng không sao, tự ta sẽ tìm hiểu! Cho dù ta không đủ sức, thì cũng còn mạng lưới người trên giang hồ của cha ta, cùng với các nhánh dưới rải rác khắp nước, lực lượng lớn như vậy, ta không tin tra không được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó ta đến trước gương, chải tóc cẩn thận, vẽ lại lông mày, lau bỏ son phấn, vuốt y phục lại cho thẳng thớm, đi đến trước cửa, thở sâu, sau đó mở cửa phòng ra.
Bên ngoài là hàng lang uốn khúc thật dài. Không ngoài dự đoán, Tiểu Bạch đang ngồi tựa trên lan can, yên lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt hắn tự nhiên hướng lại đây.
Ta hừ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên đi ngang qua hắn mà không dừng lại một chút.
Hắn không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Ta nghiến răng tức tối, ngươi giỏi lắm Tiểu Bạch thối, rốt cuộc không đi theo ta có phải không? Đến lúc này vẫn không chịu nói cho ta biết sự thật. Được, ngươi đừng có hối hận, đợi ta tự mình tra ra cho ngươi xem!
Ta cố tình bước nhanh hơn, trên mặt đất vẫn còn lưu lại hoa tươi mà hôm đó hai tiểu nha hoàn của Phượng Nghi công chúa tung xuống, hoa rời cành đã lâu, sao lại có thể vẫn còn tươi đẹp như vậy, nửa điểm cũng không héo tàn, cũng không biết là hái ở đâu tới.
Phòng của Liễu Họa Niên ngay sát vách phòng ta, ta đi thẳng đến trước phòng, đẩy cửa vào – trong phòng im ắng không có người.
Liếc mắt nhìn bài trí trong phòng, chăn màn vẫn xếp gọn gàng, nước trong ấm trà cũng đã nguội, xem ra ngay cả ở, nàng cũng chưa từng ở qua nơi này.
Hừ, sự việc bại lộ nên bỏ đi trước rồi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chờ ta phát động cả nước đào xuống ba tấc đất lôi ngươi ra.
Ta thề với lòng, nhíu mày, bĩu môi, đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt lại lướt qua một vật gì đó, nhất thời kinh ngạc…
Bên cạnh giường có một bàn để gương trang điểm, trên bàn đặt một tấm gương đồng, cũng giống như tất cả các căn phòng khác, đều là để khách nhân sử dụng khi rửa mặt chải đầu.
Giờ phút này, nhìn từ góc độ ta đang đứng, tấm gương phản chiếu hành lang dài bên ngoài.
Một hành lang dài trống trải.
Ánh trăng đêm lạnh lẽo chiếu vào một chỗ tróc sơn trên thành lan can, lộ ra nguyên bản là màu gỗ, phía dưới, sàn nhà được quét tước sạch sẽ, đằng sau là mảng sân khuất trong bóng tối.
… cảnh tượng như vậy thật ra vô cùng bình thường, cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng trong mắt ta lại trở nên đáng sợ không nói nên lời, cơ hồ cảm giác tóc gáy trên người dựng đứng lên, dường như cổ ta tự có ý thức, từ từ quay lại…
Ngoài phòng, Tiểu Bạch ngồi trên lan can, ngay cả tư thế của ngón tay cũng không thay đổi. Trên mặt đất một mảng hoa tươi.
Ta cứng ngắc quay đầu lại nhìn về phía gương…
Trong gương là hành lang dài trống trơn, không có Tiểu Bạch, không có hoa tươi.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, từ từ vọt lên cổ họng ta, cơ hồ làm cho người ta muốn thét lên, ta dứt khoát quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tiểu Bạch.
Ánh mắt kia như tuyết.
Tuyết lại thê lương đến thế.
“Ngươi… ngươi, ngươi, ngươi…” Ta giơ một ngón tay, run run chỉ vào hắn, nhưng không thể nào nói thành câu hoàn chỉnh, “Ngươi ngươi ngươi…”
Hắn thoáng nhìn vào gương, ánh mắt lóe lên, dường như khẽ thở dài. Sau đó từ trên lan can nhẹ nhàng nhảy xuống, vừa định nhấc chân bước về phía ta, ta lập tức hét ầm lên: “Dừng, đứng lại! Ngươi đừng lại đây! Không được lại đây!”
Hắn quả nhiên dừng lại, chẳng qua ánh mắt ngày càng sâu thăm thẳm.
Cả người ta hết sức run rẩy, gần như bật khóc hét lên: “Ngươi là ai? Ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ? Ngươi là Tiểu Bạch sao? Tiểu Bạch, ta rất nhát gan, ngươi đừng làm ta sợ mà…”
Hắn ngập ngừng trong giây lát, lại bước mấy bước về phía ta, ta vội vàng lui về sau, vừa định thét lên, lúc này, trên người hắn đột nhiên phát ra một luồng sáng, cơ hồ làm chói mắt ta, sau khi luồng sáng đi qua, hành lang dài trốn trơn, Tiểu Bạch đã biến mất ngay trước mặt ta như thế.
Ta mở to mắt, hoài nghi là mình đang nằm mơ, hết thảy đều là ảo giác, có điều, ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua màn mây, rơi xuống trên người ta… ngày đã lên.
Trời ạ, ta… gặp quỷ sao?
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
18.
Đến khi ta có thể cử động bình thường và suy nghĩ lại, quyết định đầu tiên chính là lao ra khỏi khách điếm, ngay cả khi tiểu nhị cắm đầu chạy phía sau gọi với theo ta: “Cô nương, cô nương, người còn chưa trả tiền phòng mà!” ta cũng không để ý.
Điều ta có thể làm chính là nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Ta vậy mà lại gặp quỷ? Nói cách khác, Tiểu Bạch mà đêm qua xuất hiện trước mặt ta không phải là Tiểu Bạch thật? Nếu vậy trước đó thì sao? Không được, ta phải đi Tô gia tìm Tiểu Bạch!
Ta chạy ào vào một tiền trang, đưa hoa tai cho bọn hắn xem, sau khi chứng minh thân phận của mình, yêu cầu họ lập tức đưa ta đến Tô gia. Không hổ danh là người dưới trướng của phụ thân, làm việc hiệu quả rất cao, không đến ba canh giờ ta đã đứng ngoài cửa lớn của Tô gia. Lúc này ta mới nhận ra nguyên lai ta không đi đâu xa, nhiều ngày như vậy cũng chỉ lòng vòng trong phạm vi mười dặm gần Tô gia.
Mấy người gác cửa Tô phủ khi thấy ta đều có vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ta mặc kệ họ, không đợi họ vào báo đã tự mình xông vào, bọn họ cũng không có biện pháp nào ngăn ta. Có người lập tức xoay người chạy đi, có người vây quanh ta, ta đều phớt lờ, chăm chăm vào mục đích tới đây của mình, vừa đi vừa nói: “Tiểu Bạch đâu? Ta muốn gặp hắn!”
Biểu tình của những người xung quanh ta đều vô cùng gượng gạo, một người nói: “Hướng tiểu thư, thiếu gia nhà chúng ta vừa đi ra ngoài, không có ở nhà.”
Ta lập tức đá hắn một cước: “Ngươi dám gạt ta?”
Người kia ôm lấy chân, một người khác vội xoa dịu: “Tiểu thư tiểu thư, hắn không lừa người, thiếu gia thật sự không có ở nhà.”
“Ta không tin!” Ta lại đá ngã mấy người, đi dọc theo con đường mòn phía trước lót đầy đá cuội, băng qua hồ nước lớn, ba đình nghỉ mát, năm tòa giả sơn, bảy cổng vòm, cuối cùng tới trước một đình viện.
Trong viện nở đủ loại hoa dại không biết tên gọi, mấy gian nhà làm bằng trúc, thanh u không vướng bụi trần, bên cạnh nhà trúc còn có suối nước chảy róc rách, mang theo vẻ đẹp của thiên nhiên.
Phụ thân từng nói, từ chỗ ở của ba huynh đệ nhà họ Tô, có thể nhìn ra tính cách của bọn họ. Tô đại ca ở lầu cao, bởi vậy trời sinh tính tình cao ngạo, lạnh lùng; Tô nhị ca ở gian nhà thủy tạ, bởi vậy trời sinh tính lịch sự tao nhã phong lưu, còn chỗ ở của Tiểu Bạch giản dị tự nhiên nhất, phía sau là núi bên cạnh là nước, phụ thân đánh giá: “Người này tính tình khoáng đạt, đơn thuần và thân thiện, có thể là phu quân tốt của con ta.”
Có thể thấy phụ thân khôn khéo một đời, cũng sẽ nhìn nhầm. Nếu như Tô Hạnh thật sự tốt như người nói, thì làm sao lại có nhiều tiếng xấu trên giang hồ như vậy, lại vì sao mà lừa gạt ta hết lần này tới lần khác, làm ta thất vọng, lo lắng và khổ sở?
Phu quân tốt! Hừ, đi chết đi! Ngay cả chuyện giả ma giả quỷ mà cũng dám làm, hắn còn muốn bức ta điên lên như thế nào nữa mới chịu thôi?
Ta nổi giận đùng đùng, nghênh ngang đi tới đá văng cửa phòng, cửa phòng phát ra một tiếng lớn rồi ngã ầm xuống, bụi bay khắp nơi, bay cả vào mặt ta.
“Khụ khụ khụ…” Ta bị sặc, vội che mũi lại, sau đó nhìn quanh, trong lòng tự nhiên chùng xuống…
Phòng vẫn như trước, bài trí cũng không có gì thay đổi, có điều…
Bụi đất.
Bụi đất.
Bụi đất.
Đập vào mắt ta tất cả đều phủ một lớp tro bụi thật dày, cửa phòng ngã trên mặt đất, vừa lúc in thành hình cánh cửa. Ta kinh ngạc nhìn hết thảy những gì ở trước mắt, căn phòng này nhìn qua có vẻ như ít nhất đã mấy tháng không có ai ở… Sao lại thế này? Tô Tiểu Bạch mấy tháng nay đều không ở nhà sao? Hay là hắn đổi chỗ ở? Không thể nào! Hắn thích nơi này như vậy nhất định sẽ không dời đi. Hơn nữa, cho dù hắn dời đi, cũng không nhất thiết phải để bụi bám đầy phòng, Tô gia không nghèo, không đến mức ngay cả tiền để trả cho một nha hoàn thường xuyên đến đây quét dọn cũng không có chứ.
Vì sao lại vắng vẻ đìu hiu đến nỗi này?
Tay ta từ từ nắm chặt lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm những người đi theo mình, mở miệng, thanh âm như rít từ kẽ răng thoát ra, từng chữ từng chữ một, vô cùng khô khốc: “Thiếu gia của các người đâu?”
Ánh mắt bọn họ nhìn về những hướng khác, chỉ duy nhất không dám nhìn ta.
Trong nháy mắt, ta chợt hiểu ra, lập tức xoay người, bước đi nghiêng ngã loạng choạng, những người đó vội đỡ lấy ta, nhao nhao khuyên can, nhưng ta không nghe thấy gì hết, trong mắt chỉ còn thấy con đường phía trước cong cong vẹo vẹo, khúc khúc chiết chiết thông đến cánh cửa phòng góc Tây Bắc.
Khi ta đến trước viện, run run rẩy rẩy đẩy cửa lớn ra, những tiếng nói phía sau lập tức biến mất, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, sắc mặt xám xịt nhìn ta.
Ánh nắng mùa xuân vô cùng nhu hòa chiếu vào trong cánh cửa, lại như xua tan đi âm khí dày đặc bên trong. Một loạt các ngọn nến được sắp xếp ngay ngắn trước một loạt bài vị… Nơi này, là linh đường của Tô gia.
Mà giờ phút này, ta đứng trước cửa linh đường, nhìn bài vị xếp cuối cùng ở hàng thấp nhất…
“Trung nguyên tô môn đệ lục thập tứ đại tử tôn hạnh chi vị”
(Dòng dõi họ Tô ở Trung Nguyên đời con cháu thứ sáu mươi bốn bài vị của Hạnh)
Ta nghĩ chắc là mắt ta bị hỏng rồi, đầu óc ta cũng hỏng rồi, tất cả những gì ta thấy toàn bộ đều không đúng như vậy.
Bởi vì ta không thể chớp mắt, không thể lên tiếng, không thể nhúc nhích, thậm chí không thể suy nghĩ.
Chẳng qua ta chỉ chăm chăm nhìn như vậy. Không có cảm xúc gì. Cũng không thể biểu lộ cảm xúc gì.
Đến khi ra có thể cử động lại, suy nghĩ lại, chuyện đầu tiên ta làm chính là lần thứ hai xoay người, đi dọc theo con đường quanh co khúc khúc chiết chiết, trở lại nơi ở của Tiểu Bạch, trở lại căn phòng đầy bụi bặm kia, bất chấp trên người ta mặc y phục bằng tơ trắng thượng hạng, bất chấp từ nhỏ đến lớn ta rất sợ bẩn, bất chấp vẻ mặt thương hại cùng phức tạp của những người đi theo phía sau ta, cứ đi thẳng từng bước mà tiến vào trong.
Căn phòng đầu tiên, toàn là sách.
Trên giá sách cao dựng dọc theo vách tường là đủ loại sách được sắp xếp phân loại vô cùng chỉnh tề. Hơn nữa, khác với những người chỉ bài trí sách trong nhà, ta biết, mỗi một quyển ở đây, Tiểu Bạch đều xem qua.
Hắn thích nhất là đọc sách, trước đây ta thường xuyên nổi giận vì hắn bận đọc sách không chịu chơi trò tróc quỷ với ta.
Trên bàn học, giấy và bút mực được bày biện sắp xếp theo thứ tự, dưới mặt đất bên cạnh bàn có bình hoa rơi xuống, nhưng cắm vào đó không phải là hoa, mà là mấy bức tranh cuộn lại. Ta tùy tiện rút ra một bức, mở ra, trống ngực đập thình thịch khi nhìn thấy… bên trong họa, là ta.

19.
Kỳ thực Tiểu Bạch không thích họa ta, mỗi một nha hoàn trong Phượng Hoàng sơn trang hắn đều vẽ tặng một bức, chỉ duy nhất chưa từng họa qua ta. Bởi vậy, vào ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi, ta không biết là mượn cớ uống rượu gây chuyện hay là vì cái gì khác, chạy vọt vào thư phòng của hắn, đem toàn bộ những bức họa của hắn xé hết, lại ầm ĩ nháo nhào, vừa khóc vừa giãy, sau đó say quá nên thiếp đi. Hôm sau tỉnh lại, đầu giường có treo một bức họa chân dung của ta. Bà vú kể lại, bởi vì đêm qua ta túm áo Tiểu Bạch hỏi: “Vì cái gì ngươi chưa bao giờ họa ta? Chẳng lẽ ta không đẹp bằng họ sao? Chẳng lẽ ta không phải thê tử mà ngươi muốn kết hôn sao? Ta đã chờ lâu như vậy, lâu như vậy, chờ ngươi chủ động mở miệng đến cầu ta cho ngươi họa, thế nhưng tại sao, tại sao ngươi còn không đến? Tại sao không họa ta? Tại sao?”
Ta không biết có phải bởi lần đó ta đã thất thố đe dọa hắn hay không, từ đó về sau, mỗi khi thay mùa hắn đều họa cho ta một bức, như là “Tích hoa xuân khởi tảo”, “Ái nguyệt dạ trì miên” , “Cúc thủy nguyệt tại thủ”, “Lộng hoa hương mãn y”… Tóm lại mỗi một bức đều đủ chính thống, cũng đủ tục khí.
Nhưng lúc này đây bức họa ta rút từ bình hoa ra, không hề giống với tất cả những bức họa khác mà ta nhận được, đó là năm ta bảy tuổi…
Tóc tết đuôi sam, mặc chiếc váy màu xanh nhạt ngồi bên bờ hồ, hai chân đung đưa trong hồ, có vẻ như là đang nghịch nước, nhưng ánh mắt lại nhìn về nơi xa xăm, nét mặt mơ màng, có thể nhìn thấy nỗi ưu thương toát lên từ gương mặt xuyên qua tran
<<1 ...456
Trúc Mã Không Thanh Mai
Gửi Link xem cho bạn bè:
hack kpah | Hack kpah Facebook
Chào bạn ! trangwaphay.mobie.in là wapsite cung cấp truyện hay thủ thuật game,game hay,ứng dụng hay.... miễn phí hàng đầu việt nam. Hãy truy cập thường xuyên để cập nhật mới nhất nhé..!
Tag:
>>Cùng Chuyên Mục:

http://trangwaptruyen.blogspot.com/


Snack's 1967